Mặt nạ lánh mặt. Có nhiều cách mà chúng ta xua đuổi người ta khuất mắt chúng ta. Tỏ vẻ im lặng là một trong những cách này. Khi giận, đôi khi chúng ta to tiếng và đôi khi chúng ta im tiếng. Chúng ta tự nói với mình và với người khác là tôi không có giận nhưng chúng ta lại không chịu nói với chính người mà chúng ta đã nổi giận.
Nếu cần thiết phải nói chuyện với họ thì chúng ta chỉ nói qua loa. Chúng ta lẩm nhẩm, càu nhàu, gật đầu hay làm gì đó chứ không nói chuyện bình thường. Có những lúc khi tôi nổi giận thì tôi muốn câm luôn. Ngay cả khi tôi biết tôi cần nói chuyện với người đó và chấm dứt thói con nít của tôi, nhưng tôi phải dồn hết nỗ lực của ý chí mới mở miệng nói được.
Chúng ta xua đuổi người ta cho khuất mắt bằng cách lánh mặt và không muốn tiếp xúc họ. Tôi trước đây từng nổi giận với nhà tôi và cố tình áp sát mặt xuống giường để lánh không nhìn nhà tôi, tôi cảm thấy như thể là tôi nằm co ro không đắp chăn. Tôi chịu nằm lạnh suốt cả đêm vì tôi không muốn đắp chung chăn với anh. Đây là lối hành xử ngu dại của tôi vì nhà tôi thì đã ngủ ngon lành đang khi tôi thì đau khổ suốt đêm! Tôi nhớ những lúc như thế linh hồn tôi khốn khổ làm sao, và ngày nay tôi rất vui là nhờ Chúa giúp đỡ tôi đã trưởng thành mà không còn cư xử như thế nữa.
Bạn có bao giờ giận rồi lánh không muốn ở chung phòng với người mà bạn nổi giận không? Nếu người đó bước vào phòng của bạn, bạn sẽ tìm lý do để bỏ đi. Nếu họ muốn xem ti vi, bạn muốn đi ngủ, nhưng nếu họ muốn đi ngủ, bạn muốn thức và xem ti vi. Khi họ muốn ăn thì bạn không đói. Nếu họ muốn đi dạo bộ hay đi chơi thì bạn bị đau đầu. Đây là những chiếc mặt nạ mà chúng ta mang vào, hành xử như thể mọi chuyện đều ổn trong khi thực tế thì lối cư xử của chúng ta phơi bày sự thật.
Tôi không chịu pha cà phê cho nhà tôi vào buổi sáng, không chịu nấu món anh thích hay không gọi báo cho anh biết là tôi bình thường, trong khi đó thì tôi tự nhủ là tôi đã tha thứ cho chồng vì đã làm tôi vấp phạm. Những lối hành xử như thế cứ trói buộc chúng ta, nhưng vâng theo Lời Chúa sẽ giải phóng chúng ta.
Một số mục sư hay diễn giả dùng toà giảng và bài giảng để “giảng” cho hội chúng hay cho tín đồ nào đó những vấn đề mà họ đang bực bội. Họ che đậy cơn giận của họ bằng bài giảng mà họ cho là đã nhận từ Chúa. Có một cặp vợ chồng mục sư mà tôi quen biết đã ly dị vì người chồng không chung thuỷ. Người vợ vẫn còn giảng, nhưng hầu như suốt hai năm tất cả bài giảng của bà mục sư này toàn là nói về việc người ta thao túng hay kiểm soát tín đồ. Bà giảng về việc không cho phép người khác lạm dụng bạn, làm sao để có mối quan hệ an toàn, và nhiều đề tài khác liên quan. Những gì mà bà chia sẻ với hội chúng đều dính dáng đến hoàn cảnh của bà. Bà này giảng phát xuất từ nỗi đau thay vì giảng theo sự hướng dẫn của Thánh Linh. Bà cứ lặp đi lặp lại với tôi là bà đã tha thứ cho chồng mình và tiếp tục sống, nhưng hiếm khi nói chuyện với bà mà bà không kể lại những gì ông chồng đã làm cho bà. Bao lâu mà chúng ta còn nói về những tổn thương của chúng ta thì chúng ta vẫn chưa vượt qua được. Chúng ta có thể giả vờ là chúng ta đã tha thứ, nhưng thực tế thì chúng ta không thứ tha gì cả.
Kinh Thánh nói tấm lòng dối trá hơn mọi điều khác và một người khó biết được tấm lòng của mình (Giê 17:9). Sự tự lừa dối là cách che giấu sự thật. Tôi có thể thuyết phục tôi rằng tôi không còn giận nữa và tôi đã tha thứ, nhưng nếu tôi đối xử với người ta cách lạnh nhạt, không thèm nói chuyện với họ, lánh mặt họ và cằn nhằn về những gì họ đã làm hại tôi thì tôi chưa có tha thứ và tôi đang làm hại tôi hơn bất kỳ ai khác.