Vì giận thường được cho là cách cư xử không thể chấp nhận nên chúng ta thường tìm cách che giấu không cho người khác thấy, thậm chí giấu cả chính chúng ta.
Chúng ta che đậy cơn giận bằng những lối cư xử khác. Người ta thường đội mặt nạ để che đậy không cho người khác thấy những gì xấu xí phía sau cái mặt nạ đó. Người ta mang mặt nạ tại các buổi tiệc dạ hội để che không cho người khác biết họ thật sự là ai hay để lừa người khác nghĩ rằng họ là ai đó hay thứ gì đó mà thực tế thì họ không phải vậy. Này là lúc hãy lột mặt nạ và đối diện với cơn giận nguyên trạng và xử lý theo ý muốn Chúa. Chúng ta hãy xem một số mặt nạ mà chúng ta mang vào khi chúng ta nổi giận.
Mặt nạ “lạnh như tiền” là mặt nạ giận dữ thông thường nhất. Chúng ta giả vờ là chúng ta không giận nhưng mặt thì lại “lạnh như tiền” khi tiếp xúc với người mà chúng ta cho là không có giận gì họ. Nhiều lần trong đời sống tôi, tôi nhớ có cầu nguyện những lời mà tôi gọi là “lời cầu nguyện chính thức” tha thứ cho người khác, nhưng tôi lại giữ khoảng cách và lạnh lùng với người mà tôi nói với Chúa là tôi đã tha thứ rồi. Vì là cơ đốc nhân, tôi biết không thể cứ giận dữ, và đây là một điều nguy hiểm vì những lý do mà tôi sẽ bàn đến sau trong sách này. Do không muốn phạm tội, tôi cầu nguyện như vầy, “Chúa ơi, con tha thứ cho _______ vì đã làm hại con; xin giúp con vượt qua nỗi đau con đang cảm nhận.” Tôi nói thật lòng như vậy, nhưng lúc đó tôi không nhận ra rằng tôi không chỉ cầu nguyện mà còn phải bày tỏ hành động vâng lời Chúa nữa. Chúa muốn tôi bước một bước nữa và đối xử với người ta cách tử tế như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng tôi lại không chịu làm vậy.
Kinh Thánh nói trong I Phierơ 4:8 rằng chúng ta phải yêu thương nhau cách sốt sắng. Yêu thương lạnh nhạt không được Chúa chấp nhận, vì đó là hành động giả vờ những gì Chúa muốn. Yêu thương thật phải chân thành, mạnh mẽ và nồng ấm, không có lạnh lùng và xa cách. Theo Kinh Thánh, do tội lỗi và sự vô luật lệ mà tình yêu thương của cơ đốc nhân trở nên nguội dần (Mathiơ 24:12).
Khi mà thời kỳ cuối cùng đã cận kề và chúng ta đang trông đợi Chúa Giê-su tái lâm, chúng ta phải kiên quyết không để tình yêu thương của chúng ta dành cho người khác trở nên nguội lạnh và mất sức sống. Vì tôi là người có trách nhiệm, tôi luôn làm trọn bổn phận của tôi, ngay cả là tôi phải có trách nhiệm với người mà tôi nổi giận. Tôi vẫn làm tròn bổn phận nhưng thường thì làm nó cách lạnh lùng, không bày tỏ chút tình cảm hay tử tế gì cả. Chẳng hạn, có dạo tôi nổi giận với cả gia đình tôi vì đã làm tôi thất vọng một số chuyện, dù tôi vẫn nấu nướng và dọn ăn cho cả nhà. Tôi làm trọn bổn phận của tôi nhưng làm cách máy móc và lạnh lùng. Nếu ai đó hỏi tôi có chuyện gì không thì tôi nói, “Không có gì, tôi ổn.” Tôi chắc là bạn cũng quen thuộc với cách hành xử đại loại như thế. Đây là một trong những cách mà chúng ta giả vờ, nhưng chúng ta giấu nó dưới cái mặt nạ mà chúng ta mong rằng sẽ lừa người khác vẫn nghĩ là chúng ta hành xử đứng đắn.
Tôi luôn cảm nhận đó là khi ai đó làm việc gì cho tôi phát xuất từ bổn phận chứ không thật sự muốn làm, và tôi phải nói là tôi không thích chuyện này chút nào. Tôi muốn họ chấm dứt ngay vì tôi cảm nhận đây là giả vờ. Tôi đoan chắc những người khác cũng cảm nhận như thế khi tôi làm ra vẻ thật, nhưng tôi đã kết ước là phải sống thật, thay vì sống giả tạo. Tôi nghĩ tốt hơn hết là nói với mọi người tôi đang giận và cần thời gian vượt qua còn hơn là giả vờ không có chuyện gì trong khi đó tôi lại giận ngấm ngầm bên trong.