Đời bất công quá! - Cơn Giận Thật Mãnh Liệt Và Tai Hại


 Giận là phẫn nộ, là báo thù và bực tức. Nó bắt đầu bằng một cảm giác rồi sau đó bày tỏ qua lời nói và hành động nếu  không  coi  chừng.  Nó là  một  trong  những  cảm  xúc mãnh liệt nhất và vô cùng tai hại. Lời húa dạy chúng ta hãy kiểm soát cơn giận vì nó không mang lại lối sống công chính như Chúa muốn (Giacơ 1:20) 

Chúa dạy chúng ta hãy chậm giận. hi chúng ta cảm thấy mình nổi giận sùng sục, chúng ta cần bình tĩnh lại. Chúng ta có thể khơi mào cơn giận và làm cho vấn đề trở nên tồi tệ hơn khi chúng ta càng nghĩ và nói về nó, chẳng khác nào chúng ta tiếp nhiên liệu” cho nó . . . hoặc giả là ngay giây phút cảm giác giận bắt đầu nổi lên, chúng ta dập tắt nó ngay. Hãy kiên quyết chống lại cảm xúc giận dữ và hãy nói, “Tôi quyết định lánh xa giận dữ. Tôi không chấp nhận vấp phạm. Chúa đã ban cho tôi sự tự chủ và tôi sẽ dùng đến mỹ đức này.”


Tôi nghe kể một câu chuyện về một mục sư nọ mời diễn giả đến giảng cho hội thánh ông. Vị mục sư đang ngồi hàng  ghế  phía  trước  nghe  diễn  giả  giảng,  nhưng  người diễn  giả  không  khôn  ngoan  lắm  nên  đã  nói  những  lời tiêu cực về cách vị mục sư điều hành công việc của hội thánh ông. Người diễn giả này đưa ra những nhận xét mà người ta nghĩ rằng anh không có ý định làm vấp phạm ai, nhưng lời nói của anh đầy sự phê phán và chỉ trích. Trong khi người diễn giả đang giảng, vị mục sư này cứ nói thầm, “Mình sẽ không bị vấp phạm, mình sẽ không bị vấp phạm.” Vị mục sư này lớn tuổi nên khôn ngoan hơn người diễn giả. 

Ông biết người diễn giả này rất sốt sắng nhưng ông cũng biết anh ta thiếu hiểu biết. Vị mục sư không cho phép những lời nói của diễn giả làm ông vấp phạm. Tôi hiểu được chuyện này vì tôi cũng giảng tin lành trên truyền hình, và tôi nghe những người hầu việc Chúa khác không giảng trên truyền hình hay đưa ra nhận xét tiêu cực về “những tên ham tiền giảng trên truyền hình”, là cái tên không thân thiện mà họ gán cho chúng tôi là những người được kêu gọi giảng trên phương tiện truyền thông. Rất dễ phán xét người khác khi chúng ta không ở trong hoàn  cảnh  của  họ,  và  khi  tôi  nghe  người  ta  có  những nhận xét không hay, tôi cố gắng nhớ lại rằng họ đang nói đến điều mà họ không biết. Người ta hay nhận xét như thế  này, “Những  người  giảng  trên  truyền  hình  chỉ  tìm cách lấy tiền người ta.” “Những người giảng trên truyền hình không gây dựng hội thánh gì cả; họ chỉ lo cho họ và không nghĩ đến Nước Chúa.” 

Dĩ nhiên, nghề nào cũng vậy, đều có những con người làm với động cơ xấu, nhưng “vơ đũa cả nắm” thì sai và không đúng Kinh Thánh. Khi tôi  nghe  những  lời  như  vậy  hay  khi  tôi  nghe  người  ta nhận xét như thế, tôi quyết định không bị vấp phạm, vì vấp phạm cũng không thay đổi được gì và chắc chắn nó cũng không mang lại ích lợi gì cho tôi. Khi tôi mời người ta tin Chúa trên truyền hình, chức vụ chúng tôi nhận vô số sự hồi âm. Chúng tôi gởi cho người ta cuốn sách giúp họ gia nhập vào hội thánh địa phương, nhưng có lẽ đó là điều mà những người chỉ trích không biết. 

Tôi dâng mình để làm điều mà tôi biết Chúa kêu  gọi  tôi  làm  mà  không  lo  lắng  về  những  người  chỉ trích, vì lúc cuối đời tôi sẽ không khai trình cuộc đời tôi cho họ mà là cho Chúa mà thôi. Nên rất dễ chỉ trích người khác, tưởng là chúng ta biết mọi chuyện. Nhưng rất ít ai trong chúng ta biết hết mọi vấn đề; chuyện đó để dành cho Chúa. Tôi đoan chắn là bạn cũng có những trường hợp tương tự như thế, và cách tốt nhất là hãy cầu nguyện cho những ai nói những lời vấp phạm đó, quyết định không bị vấp phạm và chọn tin những điều tốt đẹp nhất đến từ họ. Hết thảy chúng ta nên cầu nguyện rằng chúng ta không làm tổn thương người khác hay không làm vấp phạm họ bằng chính lời nói của chúng ta.