Cách phán xét nông cạn
“Có bạn đi học với thân hình béo mập, các bạn cùng trường cháu đã không cho bạn ấy có 1 cơ hội để thể hiện chính mình, thay vì thế, mọi người kể cả cháu luôn miệng trêu ghẹo bạn ấy và phán xét cậu ấy theo hình thể bên ngoài.
Nhiều năm sau đó, chúng cháu đã nhận ra rằng bạn béo phì này cũng có cái hay. Cháu thật sự xấu hổ về hành động trước kia của mình và ước gì chúng cháu đã không phán xét bạn ấy theo ngoại hình của bạn ấy.” Lời của cậu bé trai 10 tuổi.
Nhiều năm sau đó, chúng cháu đã nhận ra rằng bạn béo phì này cũng có cái hay. Cháu thật sự xấu hổ về hành động trước kia của mình và ước gì chúng cháu đã không phán xét bạn ấy theo ngoại hình của bạn ấy.” Lời của cậu bé trai 10 tuổi.
Tôi chắc rằng bất kỳ ai cũng có 1 lần phán xét ai đó theo một cách không công bằng, và hầu hết chúng ta đều có cái nhìn hoàn toàn nông cạn đó là phán xét người ta theo vẻ bề ngoài của họ.
Nhưng đối với DCT, Ngài không nông cạn như chúng ta, Ngài luôn quan tâm đến mỗi người trong chúng ta, không vì chúng ta trông như thế nào mà là vì chúng ta là ai. Vì vậy hãy luôn nhớ rằng chúng ta nên tạo sự thân thiện cho mọi tuýp người mà chúng ta gặp. DCT tạo dựng mỗi người trong chúng ta là độc nhất và đặc biệt.
Biết chấp nhận người khác để sống tốt hơn
· Do yêu cầu môn học, Lan, Ngọc và Hằng được phân công làm chung một đề tài. Lan là người kỹ tính và cầu toàn nên khi phải làm chung với Ngọc và Hằng thì cảm thấy không được thoải mái, bởi hai người kia thông minh nhưng làm việc khá tùy hứng. Làm được ½ khối lượng công việc thì nhóm bắt đầu nảy sinh xung đột. Lan không chịu được cách làm việc của hai bạn nên thường tỏ vẻ khó chịu, đề ra những nguyên tắc rất khắt khe để bắt họ phải nghe và làm theo mình. Được 2/3 thời gian thì mâu thuẫn trở nên không thể cứu vãn và kết quả là nhóm chia đôi, xin đổi đề tài và vắt chân lên cổ chạy để hoàn thành đề tài mới với 1/3 thời gian còn lại. Dĩ nhiên, dù cố gắng hết sức thì kết quả của họ không được đánh giá cao, chỉ đạt mức trung bình bởi thời gian quá hạn hẹp.
Trong cuộc sống cũng như công việc, chúng ta không thể tránh khỏi việc phải hợp tác với người khác, đôi khi người đó có tính cách, thói quen không hề giống mình. Thế nên, việc chấp nhận họ tồn tại bên cạnh mình là việc khó khăn, đặc biệt là khi có những xung đột xảy ra. Nhưng nếu ta cương quyết đối đầu, đẩy cao xung đột để buộc họ phải thay đổi sao cho giống mình thì mọi việc sẽ tan tành, không thể nào cứu vãn nổi. Không thể chấp nhận người giỏi hơn mình, thông minh hơn mình làm việc chung là bởi ta sợ bản thân mình bị mờ nhạt, bị “cho ra rìa” nên nảy sinh tính đố kỵ và quyết liệt đối kháng với họ.
· Minh con nhà khá giả, sinh ra và lớn lên ở thành phố nên có đủ điều kiện để trở thành một sinh viên khá. Vì được bạn bè trong lớp (hầu hết là ở tỉnh) nhìn bằng con mắt nể trọng nên Minh sinh ra tính tự mãn, tự cho rằng những điều mình nói ra luôn là “chân lý”. Trong một lần tranh luận trước lớp, Minh gặp phải đối thủ là Tuấn, một sinh viên từ tỉnh lên nhưng có nhiều ý kiến sắc bén, phản bác lại những lập luận của Minh. Hai người tranh cãi nảy lửa, không phân thắng bại. Đến khi đuối lý, Minh cay cú phán một câu “Bạn kém lắm, mình nói đúng vậy mà bạn… không đủ khả năng để hiểu”. Từ đó trở đi, Minh thề “không đội trời chung” với Tuấn, bởi “thằng đó ngu, không thể đào tạo được nữa rồi”.
Trường hợp này, sự không chấp nhận người khác là do suy nghĩ “duy chỉ có mình mới đúng, ai khác với mình, người đó sai!”. Đó là suy nghĩ của kẻ “ếch ngồi đáy giếng”, tưởng rằng bầu trời chỉ tròn như cái miệng giếng, nằm gọn trong tầm mắt ta nên không tin vào một ai khác.
Trường hợp khác, có người lại luôn coi mình là “cái rốn của vũ trụ”, mọi người phải lệ thuộc vào mình, còn mình thì độc lập, không theo ai hết. Hoặc có những người lại luôn nhìn thấy nhược điểm, khuyết điểm của người khác để chê bai, dè bỉu, không chấp nhận những điểm thiếu sót của người khác trong khi chính mình cũng có những điểm chưa hoàn thiện. Và kết quả là mọi người đều xa lánh, không ai dám lại gần kẻ lúc nào cũng soi mói điểm xấu của người khác, “chân mình thì lấm bê bê, lại cầm bó đuốc mà rê chân người” như thế. (Sao ngươi dòm thấy cái rác trong mắt anh em ngươi, mà chẳng thấy cây đà trong mắt mình? Mathiơ 7:3)
Trong cuộc sống, mỗi người đều có tính cách riêng, không ai giống ai. Tìm một người hoàn toàn giống mình, luôn suy nghĩ và làm việc hoàn toàn theo ý mình là điều không thể có được. Thế nên, điều cần làm để cho cuộc sống của mình thoải mái là không ghét bỏ, nói xấu hay quyết liệt phản đối mà nên tôn trọng và thừa nhận họ.
Trước hết, phải biết lắng nghe để có thể thông cảm được những điều người khác nói và cả những điều họ không thể nói ra. Khi đó, ta có thể nhận ra khả năng của mỗi con người, đánh giá đúng về con người của họ. Một điều quan trọng nữa là hãy tập tôn trọng người khác, hãy đối xử ưu ái và tin tưởng, thực lòng coi trọng, đánh giá cao sự cố gắng của họ. Từ đó, việc cộng tác sẽ trở nên suôn sẻ, ta sẽ biết điểm mạnh, điểm yếu của người khác để bổ sung lẫn nhau trên tinh thần hợp tác. Và điều quan trọng là khi chấp nhận được người khác, chính bản thân chúng ta sẽ cảm thấy thanh thản, nhẹ nhàng hơn, sẽ cảm nhận được tình cảm yêu mến của mọi người xung quanh dành cho mình.
Trong cuộc sống, việc chấp nhận 1 ai đó quả là không dễ. Đôi lúc chấp nhận chính bản thân mình mà ta còn thấy khó hơn là chấp nhận 1 người nào đó, vì vậy đôi lúc "chúng ta không thể thay đổi bất cứ điều gì trừ khi chúng ta chấp nhận nó". Khi bạn chấp nhận người nào:
· Bạn có cơ hội thắng được các cảm xúc của bạn.
· Bạn bỏ đi được cái nhu cầu trả thù nhưng tiếp tục tìm kiếm một giải pháp đúng đắn;
· Bạn thôi ray rứt với sự xúc phạm và quay trở lại được với cuộc sống bình thường;
· Bạn biết cách che chở mình tránh khỏi việc ngoài ý muốn trong tương lai
· Bạn dám nhìn vào bạn để thấy bạn cũng có góp phần vào hoàn cảnh khiến xảy ra điều xảy ra
· Bạn biết cân nhắc và đánh giá chính bạn, để thấy mình đã có những suy đoán sai lầm về những gì đã xảy ra;
· Bạn cũng tha thứ được cho bạn về những thất bại của chính bạn.
***********************
Mathiơ 7:1-2 “Các ngươi đừng xét đoán ai để mình khỏi bị đoán xét” “ các ngươi….”
Luca 6:31 “Các ngươi muốn người ta làm cho mình thể nào, hãy làm cho người ta thể ấy”
Giăng 7:24 “Đừng cứ bề ngoài mà xét đoán nhưng phải xét đoán theo lẽ công bình”
Rô-ma 12:10 “Hãy lấy lòng yêu thương mềm mại mà yêu nhau như anh em, hãy lấy lẽ kính nhường nhau”
Rô-ma 14:13 “Vậy chúng ta chớ xét đoán nhau, …..
Rô-ma 15:7 “anh em hãy tiếp lấy nhau, cũng như Đấng Christ đã tiếp anh em, để Đức Chúa Trời được vinh hiển”
Gia-cơ 2:9 “nếu anh em tây vị người ta, thì phạm tội, luật pháp bèn định tội anh em như kẻ phạm phép”
Galati 3:28 “ tại đây…, trong Jesus Christ, anh em thảy đều làm một”
I Giăng 4:12 “Chưa hề có thấy Đức Chúa Trời, nếu chúng ta yêu nhau, thì Đức Chúa Trời ở trong chúng ta,…..”