Kiêu ngạo nói “Ngươi quá có ích cho Chúa”
Xấu hổ nói “Ngươi không có ích gì cho Ngài cả.”
Sự kiêu ngạo đưa bạn ra xa Chúa.
Sự xấu hổ giữ bạn ở xa Ngài.
Nếu sự kiêu ngạo đi trước sự sa ngã, thì sự xấu hổ giữ không cho bạn đứng dậy sau khi ngã.
Madeline không biết làm gì ngoài việc nhảy. Cha cô đã dạy cho cô. Bây giờ những người đàn ông cỡ tuổi cha cô nhìn cô. Cô không cố giải thích cho điều này - cô chỉ không nghĩ về nó. Madeline chỉ đơn giản làm việc và nhận tiền của họ.
Cô có lẽ không bao giờ nghĩ về gia đình, ngoại trừ những lá thư. Người cậu đã đem chúng đến. Không phải là một, hoặc hai nhưng là cả một hộp thư đầy. Tất cả đều gởi cho cô. Tất cả đều là của cha cô. Ông cậu cằn nhằn: “Bạn trai cô chắc đã chỉ điểm cô. Một tuần có khoảng hai hoặc ba lá thư. Hãy cho ông ta địa chỉ của cô đi”. Cô không thể làm điều đó. Cha cô có thể tìm thấy cô.
Cô cũng không thể mở những lá thư. Cô biết cha cô viết gì trong đó, ông muốn cô về nhà. Nhưng nếu ông biết cô đang làm gì, ông có lẽ đã không viết thư.
Không đọc thư có vẻ dễ chịu hơn. Không chỉ tuần đó, hai tuần sau người cậu đem đến nhiều thư hơn, và lần tiếp theo người cậu lại đến. Cô giữ những lá thư đó trong phòng trang điểm trong quán, sắp xếp theo dấu bưu điện. Cô đưa tay mân mê từng lá thư nhưng không giám mở cái nào.
Madeline có thể kềm chế được cảm xúc của mình hầu như trong mọi lúc. Những suy nghĩ về gia đình, về sự tủi nhục xô đẩy nhau trong lòng cô. Nhưng có lúc những cảm xúc quá mạnh và cô không thể kềm chế được.
Giống như lần kia, khi cô thấy một chiếc áo đầm trong tiệm quần áo. Màu của cái áo đó giống màu áo cha cô đã tặng cô, một cái áo quá đơn giản đối với cô. Với sự miễn cưỡng, cô đã mặc nó vào và đứng với cha trước gương. “Con của cha, con đã cao bằng cha rồi”. Cha nói với cô như vậy. Cô không có cảm xúc gì trước tình cảm của cha.
Nhìn gương mặt mệt mỏi phản chiếu trong cửa sổ cửa hàng, Madeline nhận ra rằng cô muốn có hàng ngàn cái áo đó để cảm nhận tay cha một lần nữa. Cô rời cửa hàng và quyết tâm không đi qua đó nữa.