Dành cho chính bạn - 4. ĐƯỜNG VỀ NHÀ

Con đường mà ai trên thế giới này cũng biết đó là Con Đường Thập Tự. Đó là con đường mà Chúa Giê-xu bị giải từ tòa án Phi lát đến đồi Gô-gô-tha. Con đường mà bây giờ được đánh dấu bằng những trạm dừng dành cho các Cơ Đốc nhân cầu nguyện. Một trạm được đánh dấu bằng lời tuyên án của Phi-lát. Trạm khác, hình ảnh Si-môn vác cây thập tự. Hai trạm để tưởng nhớ sự xẩy chân của Đấng Christ, trạm khác là lời của Đấng Christ . . . Tất cả có 14 trạm, mỗi trạm là một sự nhắc nhở về những sự kiện trong hành trình cuối cùng của Đấng Christ.

Có chính xác là con đường đó không? Có thể không. Khi thành Giê-ru-sa-lem bị hủy phá vào năm 70 sau Chúa và một lần nữa vào năm 135 sau Chúa, những con đường trong thành cũng bị hủy phá. Kết quả là không ai biết chính xác con đường mà Đấng Christ đã đi trong ngày thứ Sáu đó.
Nhưng chúng ta biết con đường đó bắt đầu từ đâu.
Con đường không phải bắt đầu từ tòa án Phi lát nhưng từ trên thiên đàng. Đức Chúa Cha đã bắt đầu cuộc hành trình của Ngài khi Ngài rời ngôi thiên đàng tìm kiếm chúng ta. Không đem theo gì ngoại trừ tình yêu để chinh phục tấm lòng bạn, Ngài đang tìm kiếm bạn .
Đây là trọng tâm trong sứ điệp Cơ Đốc. Đức Chúa Trời trở nên con người. Ngài được sinh trong một chuồng súc vật bình thường bởi cha mẹ bình thường. Nhưng mục đích trong sự giáng sinh của Ngài thật khác thường. Ngài đến để đem chúng ta đến thiên đàng. Sự chết của Ngài là sự hy sinh vì tội lỗi chúng ta. Ngài đã thế chỗ cho chúng ta. Ngài trả giá cho những lỗi lầm của chúng ta để chúng ta không phải trả. Ngài chỉ có một mong ước duy nhất - tìm kiếm đem con cái Ngài trở về nhà. Có một từ trong Kinh Thánh chỉ về sự tìm kiếm này: Sự giải hòa.
“Đức Chúa Trời vốn ở trong Đấng Christ, làm cho thế gian lại hòa với Ngài” (II Cô-rinh-tô 5:19). Chữ “giải hòa” trong tiếng Hy Lạp có nghĩa là “trả cái gì đó thế”. Con đường đến thập tự giá cho chúng ta biết chính xác Đức Chúa Trời đã đi bao xa để làm hòa chúng ta lại với Ngài.
Sự giảng hòa nối lại những phần bị đứt ra, phá hủy sự nổi loạn, làm ấm lại tình cảm đã bị nguội lạnh.
Sự giải hòa khuyên nhủ kẻ ương ngạnh và thuyết phục anh ta trở về nhà.

....

Cậu nhóc gầy gò có vết xăm có một người cậu làm ca đêm ở cửa hàng bán đồ chế biến sẵn ở phía Nam Houston. Chỉ vài đồng một tháng, ông để cho hai kẻ bỏ nhà đi ở trong căn hộ của ông vào buổi tối nhưng ban ngày thì chúng phải ở ngoài.
Điều đó cũng tốt đối với chúng. Chúng lập những kế hoạch lớn. Anh chàng sẽ trở thành thợ máy còn Madeline chỉ biết rằng cô sẽ tìm một công việc ở cửa hàng tạp hóa. Tất nhiên là chàng không biết gì về máy móc và nàng thậm chí còn biết ít hơn về việc tìm việc làm - nhưng bạn không thấy đó là vấn đề khi bạn đang say sưa trong tự do.
Sau hai tuần, người cậu thay đổi ý định. Và một ngày nọ ông tuyên bố quyết định của mình, cậu bạn trai tuyên bố quyết định của mình. Madeline thấy mình đang đối diện với những đêm tối không có chỗ ngủ, cũng không có người để nương dựa.
Đó chỉ là một trong nhiều tối như vậy.
Một người phụ nữ trong công viên nói cho cô về nơi trú ẩn của người không nhà gần cây cầu. Với hai đôla cô có thể có một chén súp và một chỗ ngủ. Hai đô là tất cả những gì cô còn. Cô dùng ba lô để gối đầu và áo khoác làm mền. Căn phòng quá lộn xộn và khó ngủ. Madeline quay mặt vào tường và lần đầu tiên sau nhiều ngày, cô nghĩ đến khuôn mặt râu ria thường hôn và chúc cô ngủ ngon. Nhưng khi cô bắt đầu rướm nước mắt, thì cô không khóc. Cô nén ký ức sâu vào trong lòng và quyết tâm không nghĩ về gia đình.
Cô đã đi quá xa để trở về.
Sáng hôm sau, cô gái ở chỗ bên cạnh khoe với cô một nắm đầy tiền boa cô ta kiếm được nhờ đi nhảy. “Đây là tối cuối cùng tôi phải ở đây” cô ta nói “Bây giờ tôi có thể tìm chỗ ở tốt hơn. Họ nói với tôi là họ đang tìm một cô gái khác. Cô nên đến đó xem. Cô gái đút tay vào túi và đưa cho Madeline một tờ giấy “Địa chỉ đây”
Madeline suy nghĩ. Tất cả những gì cô có thể làm là thì thào “Tôi sẽ xem thử xem”.
Suốt những ngày còn lại trong tuần, cô đi lang thang tìm việc. Cuối tuần khi đến lúc phải trả tiền tại nơi cô ở, cô đút tay vào túi và rút ra tờ giấy . Đó là tất cả những gì còn lại.
“Tôi sẽ không ở đây tối nay” cô nói và bước ra cửa.
Cái đói có thể làm dịu đi sự cáo trách.