Dưới thời thống trị của nữ hoàng Victoria nước Anh, có một gia đình kia sống trong cảnh nghèo khổ và lo buồn.
Người chồng trong gia đình ấy đã chết, để lại vợ và đứa con trai nhỏ. Hai mẹ con sống trong cảnh chật vật, không duy trì nổi gia đình. Có người đến nói với họ rằng, nữ hoàng là người nhân từ, hay giúp đỡ kẻ nghèo khó. Vì vậy, đứa con trai nhỏ ấy quyết định đi vào cung vua. Khi tới gần cung đình, nó gặp một anh vệ binh.
Anh nầy hỏi: - Mầy đi đâu thế?
Sự quát tháo của anh vệ binh thô lỗ ấy đã làm cho đứa nhỏ bỏ chạy, vừa sợ vừa khóc. Em bé thất vọng. Hy vọng gặp nữ hoàng không còn. Cơ cực và nghèo túng sẽ đe doạ mãi mãi. Thình lình một chàng thanh niên bước tới và hỏi:
- Nầy em nhỏ! Tại sao em khóc?
Lời ấy đối với em như dầu, như thuốc thoa vào chỗ bị thương, như âm nhạc của thiên quốc. Nó gạt nước mắt, nhìn vào người lạ mặt phân trần:
- Cha em đã chết, nhà rất nghèo. Mẹ
em và
em đương sống trong cảnh cùng cực. Người ta nói nữ hoàng là người rất nhân đức và hay nâng đỡ kẻ nghèo khổ, nên em muốn tìm đến gặp để xin người cứu giúp mẹ con tôi. Nhưng
em vào không được cung đình, vì bị vệ binh ngăn trở.
- Nếu vậy hãy theo ta!
Chàng thanh niên vừa nói vừa cầm tay em nhỏ dắt đi với mình. Khi gần tới hoàng cung, nó nói: - Kìa, anh vệ binh hung dữ kia kìa!
- Đừng sợ, cứ nắm chặt tay ta!
Càng tới, em càng ngạc nhiên, vì đến đâu các vệ binh cũng đều đứng thẳng lên chào người cả. Em ngửng nhìn người lạ mặt mà không biết người là ai.
Khi đã vào tới hoàng cung, chàng thanh niên dẫn em qua hết phòng nầy đến phòng khác. Cuối cùng thì đến phòng riêng của nữ hoàng. Chàng thanh niên nói:
- Thưa mẹ, em nhỏ nầy có điều muốn ngỏ cùng mẹ.
Thì ra, người đó là vương tử. Nữ hoàng như một người mẹ từ ái, niềm nở hỏi em rằng:
- Con ơi, con tên gì? Con có điều gì muốn thưa?
Lời nói hiền từ của nữ hoàng đã khiến những sự sợ hãi trong lòng em tiêu tan.. Em liền đem hết nỗi niềm tâm sự bày tỏ cho nữ hoàng với tất cả hoàn cảnh và nhu yếu của mẹ con em. Nữ hoàng lắng tai nghe, ứa nước mắt, rồi đứng dậy ôm em vào lòng mà rằng:
- Con sẽ nhận được cứu tế. Khi về đến nhà, hãy gửi lời chào thăm của ta đến mẹ con. Nguyện Đức Chúa Trời ban phước cho mẹ con và con.
Sau đó không lâu, sự cứu tế đến với gia đình ấy, không phải chỉ đủ cho nhu cầu nhất thời, mà còn đủ cho nhiều năm về sau
*** Ma quỉ luôn tìm cách ngăn trở người ta đến với Đức Chúa Trời, nhưng Đức Chúa Giê-xu, Đấng đã chết trên thập tự giá để cứu chuộc chúng ta, Ngài là Đấng trung bảo dẫn chúng ta đến với Đức Chúa Trời. Nhờ Ngài chúng ta được phép đến trước toà thi ân của Đức Chúa Trời để nhận lãnh phước hạnh. Hãy bắt chước em bé, đưa tay mình vào tay Chúa, để Ngài dắt chúng ta đến trước mặt Thiên Phụ Từ Ái. Tại đó, ma quỉ không dám đến khuấy phá chúng ta nữa***
Mục Sư Nguyễn Văn Bình