Cô bé năm tuổi Madeline trèo vào lòng cha.
“Con ăn no chưa?”Người cha hỏi cô bé.
Cô bé mỉm cười và chỉ vào bụng “Con không thể ăn nổi nữa”
“Con đã ăn bánh táo bà làm chưa?”
“Con ăn hết cả một miếng to.”
Joe nhìn sang mẹ ở phía bên kia bàn
Madeline áp hai bàn tay nhỏ nhắn lên khuôn mặt to của cha: “Nhưng cha à, hôm nay là lễ Giáng sinh. Cha nói chúng ta sẽ nhảy với nhau”
Joe giả vờ quên: “Nhảy bây giờ ư? Tại sao? Cha không nhớ đã nói gì về việc này?”
Bà nội nhìn hai bố con mỉm cười và lắc đầu nhẹ trong khi bà bắt đầu dọn dẹp bàn ăn.
“Nhưng cha à” Madeline nài nỉ: “Chúng ta luôn nhảy trong lễ Giáng sinh mà, chỉ có cha và con, cha nhớ không?”
Joe bật cười: “Tất nhiên là cha nhớ mà cưng. Làm sao cha quên được?”
Và anh đứng lên nắm lấy tay cô bé, và trong chốc lát, chỉ một chốc lát, tưởng như vợ anh đã sống lại, hai người đã đi vào phòng riêng nhảy suốt buổi tối trong nhiều lễ Giáng sinh trước đây.
Họ có thể nhảy với nhau suốt quãng đời còn lại nếu vợ anh không có thai bất ngờ kèm theo những biến chứng. Madeline sống sót. Nhưng mẹ cô bé thì không. Và Joe, người bán thịt chỉ còn một mình nuôi Madeline.
“Tiếp tục đi cha” cô bé kéo mạnh tay cha: “chúng ta nhảy đi cha, trước khi mọi người đến”.
Cô bé đã đúng. Chẳng mấy chốc tiếng chuông cửa rung, bà con họ hàng vào đầy nhà và buổi tối sắp trôi qua.
Bây giờ chỉ còn có hai cha con. (Còn tiếp)
“Con ăn no chưa?”Người cha hỏi cô bé.
Cô bé mỉm cười và chỉ vào bụng “Con không thể ăn nổi nữa”
“Con đã ăn bánh táo bà làm chưa?”
“Con ăn hết cả một miếng to.”
Joe nhìn sang mẹ ở phía bên kia bàn
Madeline áp hai bàn tay nhỏ nhắn lên khuôn mặt to của cha: “Nhưng cha à, hôm nay là lễ Giáng sinh. Cha nói chúng ta sẽ nhảy với nhau”
Joe giả vờ quên: “Nhảy bây giờ ư? Tại sao? Cha không nhớ đã nói gì về việc này?”
Bà nội nhìn hai bố con mỉm cười và lắc đầu nhẹ trong khi bà bắt đầu dọn dẹp bàn ăn.
“Nhưng cha à” Madeline nài nỉ: “Chúng ta luôn nhảy trong lễ Giáng sinh mà, chỉ có cha và con, cha nhớ không?”
Joe bật cười: “Tất nhiên là cha nhớ mà cưng. Làm sao cha quên được?”
Và anh đứng lên nắm lấy tay cô bé, và trong chốc lát, chỉ một chốc lát, tưởng như vợ anh đã sống lại, hai người đã đi vào phòng riêng nhảy suốt buổi tối trong nhiều lễ Giáng sinh trước đây.
Họ có thể nhảy với nhau suốt quãng đời còn lại nếu vợ anh không có thai bất ngờ kèm theo những biến chứng. Madeline sống sót. Nhưng mẹ cô bé thì không. Và Joe, người bán thịt chỉ còn một mình nuôi Madeline.
“Tiếp tục đi cha” cô bé kéo mạnh tay cha: “chúng ta nhảy đi cha, trước khi mọi người đến”.
Cô bé đã đúng. Chẳng mấy chốc tiếng chuông cửa rung, bà con họ hàng vào đầy nhà và buổi tối sắp trôi qua.
Bây giờ chỉ còn có hai cha con. (Còn tiếp)
Max Lucado