Ruộng bậc thang

Một thầy giáo đang đi dạo với các học viên của mình ...

Đi hơi xa một chút, con đường rẻ phải quanh đồi và một thung lũng có dốc đứng hiện ra trước mắt họ. Sườn đồi phía trên họ đầy đá và trơ trọi, nhưng những bậc thang dưới thung lũng đã được xây bởi những hòn đá để giữ đất lại. Một vườn nho đã được trồng tên những bậc thang đó, và họ có thể thấy được màu xanh
của dây nho và màu tím thẫm của những trái nho chín. Ông nhìn thung lũng và ngồi xuống một hòn đá bên vệ đường và dạy họ.

“Cơn mưa rơi trên sườn thung lũng bên đây cũng giống như cơn mưa rơi bên kia, và ánh nắng chiếu trên thung lũng cũng như nhau, tuy nhiên một bên thì trơ trọi còn bên kia thì có sự sống và màu mỡ. Đó là những bậc thang, những nơi bằng phẳng nước mưa dừng lại, ánh nắng chiếu sáng, và dây nho có thể đâm rễ và làm cho nó khác với bên kia. Nơi không có những bậc thang , mưa rơi xuống chảy nhanh xuống sườn đồi và quét đi phần đất màu mỡ xuống con sông gần đó. Không một cây nho nào có thể đâm rễ trên nền đất cứng, và ánh nắng mặt trời chiếu sáng chỉ để làm nóng những hòn đá và đất sét.


“Cuộc đời của các con cũng vậy phải có những bậc thang. Các em phải có ở giữ a để chặn lại những vội vàng lơ là trong thế gian này, phải châm rễ đức tin, phải có nchỗ để gia tăng sức mạnh thường là đến từ bên trên. Không có chỗ để dừng lại, để đứng vững, để đâm re và để tăng trưởng thì các em cũng sẽ bị quét đi bởi những điêu trong thế gian này khi nó chảy ngang qua. Các em sẽ giống như những hạt giống chưa gieo, đất màu mỡ bị quét trôi đi một cách vô ích xuống sông, hay là đất sỏi đá dưới ánh nắng mặt trời nếu không có nơi yên ổn trong cuộc đời của các em.”

Khi đó một trong các em học sinh hỏi ông, “Thầy ơi, nơi nào trong cuộc đời của chúng em có thể tìm thấy được những bậc thang này, nơi bình an và lớn mạnh?” lúc đó thầy giáo nhìn xuống thung lũng, ở phía xa xa vườn nho nơi mà những người đang khiêng những hòn đá và đất trong giỏ, và ông dạy các em.

“Bên sườn đồi bây giờ xanh những dây nho thì trước đây cũng giống như sườn đồi bên đây, trơ trọi và đầy đá. Khi đó có người đến, giống như những người đang đến bây giờ, và mất nhiều công sức để mang đác và đất đến làm những bậc thang cho các dây nho mọc lên. Họ cẩn thận đặt các hòn đá kề bên nhau để giữ đất và trồng những dây nho lên đó. Người trồng nho chăm sóc vườn nho và tu sửa lại các bậc thang mà dây nho đang mọc nhờ đó trái nho được sản sinh. Thung lũng không thể nào tự xây bậc thang được mà không cần sức lao động của con người.

Cũng giống như các em. Với thời gian và nổ lực, cá nhân hoặc cùng với nhau, các em phải xây dựng phần còn lại trong đời sống của các em. Với sự quan tâm các em phải trồng những suy nghĩ ở đó, vì vậy trái tốt sẽ được kết trái. Với những sự quan tâm lớn hơn chúng sẽ lớn lên các em phải nuôi dưỡng chúng và nhổ cỏ, để trái tốt sẽ có thể tiếp tục kết trái. Những người khác sẽ đến và nhìn thấy các bậc thang của các em, và đến để biết cách xây dựng chúng. Sau đó cuộc đời trơ trọi của họ có thể trở thành cuộc sống đầy vui tươi như sườn đồi này đang tiếp tục xây dựng dù cho người chủ vườn nho đầu tiên đã qua đời cách đây đã lâu.”
Sưu tầm